December 6, 2024

Cược xiên trong cá cược bóng đá là gì?

Cá cược ngày càng phát triển và các kèo trong cá cược cũng vậy, có nhiều loại kèo khác nhau trong đó cược xiên là loại hình cá cược mà không phải người chơi cá độ nào cũng biết. Cược xiên trong cá cược bóng đá là một loại hình tương đối mới.

Xuất phát từ tình hình cá độ, bán độ ngày càng xuất hiện nhiều trong các trận bóng hiện nay, hình thức cược xiên đã ra đời. So với các loại cược thông thường khác, cược xiên giúp hạn chế tối đa các kiểu chơi xất trong bóng đá.

Cược xiên trong bóng đá là gì?

Cược xiên ( hay còn gọi là Mix Parlay) được hiểu là một chuỗi các kèo ghép lại làm thành một xiên. Số kèo tối thiểu trong 1 xiên là 3 kèo trở lên. Trong đó có thể trộn lẫn giữa các loại kèo với nhau như Kèo Tài/Xiu, kèo Handicap, kèo Châu Âu…

Nói về độ khó, cược xiên tất nhiên khó hơn các loại cược đơn thông thường và đồng nghĩa với việc tỷ lệ ăn của nó cũng được tính theo cấp số nhân. Đơn giản cứ tưởng tượng là đánh 1 kèo đơn thông thường ăn khoản tiền là x thì với với cược xiên 3 kèo ăn 3x hoặc thâm chí hơn thế nữa…Cược xiên được tính là ăn khi tất cả các kèo trong xiên cùng ăn, có ít nhất 1 kèo không ăn thì bạn mất cả xiên.

Cược xiên được chia làm ba loại cơ bản

Cược xiên được chia làm 3 loại cơ bản với tên gọi như sau:

 Mix parlay.

– System parlay.

– Combo parlay.

Tương ứng với từng loại kèo trong một xiên mà có các hình thức, công thức quy đổi khác nhau cụ thể là:

Hệ số Xiên của kèo Châu Âu = Tích Hệ số của mỗi kèo thành phần

Nếu chơi kèo Châu Á (Handicap) xác suất thắng cao hơn bởi không cần bạn phải thắng tất cả các kèo mới ăn xiên mà có các trường hợp sau:

  • Nếu tất cả các kèo trong xiên đều thắng, tính Hệ số như kèo Châu Âu.
  • Có 1 kèo trong xiên ăn. Ví dụ ăn 1/2: Hệ số = ((tỷ lệ kèo – 1) chia 2) + 1.
  • Có ít nhất 1 kèo trong xiên thua. Ví dụ thua 1/2 thì Hệ số = Hệ số cả xiên : 2

Trong một số trường hợp đặc biệt, người chơi cần biết cách chạy xiên ví dụ như khi:

  • Acc gần hết tiền, trong khi vẫn muốn theo nhiều trận tiếp theo trong giải.
  • Một xiên cược cho rất nhiều kèo, tỷ lệ ăn mặc dù rất cao và đa số các kèo đã về nhưng xác suất ăn của các kèo còn lại trong xiên lúc này nhận thấy thấp.

Trong các trường hợp còn lại bạn vẫn có thể bám xiên để tăng hệ số ăn kèo của mình như khi:

  • Cảm thấy kinh tế vẫn còn dư giả, đủ sức đánh dài dài.
  • Tỷ lệ cược của xiên không quá cao, nghĩa là lượng kèo trong xiên nhỏ.
  • Cảm giác xiên mình cược là ăn chắc.
  • Gần như tất cả các kèo trong xiên đã thắng, chỉ còn chờ kết quả của 2-3 kèo.

Trên đây là tổng hợp kiến thức về cược xiên, anh em hãy truy cập link vào Kubet để vào trang mạng nhà cái này dễ dàng nhất. Chúc anh em cá cược tìm được kèo thú vị và gặp nhiều may mắn.

Excerpt – Lucky Wander Boy

THE MICROSURGEON WINNER: A DEAD GRANDMA STORY

Microsurgeon was the last Intellivision game I ever owned; my grandfather bought it for me a few weeksbefore my grandmother got sick. Her illness came as no surprise, given her three-pack-a-day habit. She would stay up until three or four in the morning, smoking and reading in bed, while my grandfather, an early riser, slept soundly in the living room. I’d often heard my mother theorize that her parents, with their divergent lifestyles, would never have stayed together had they gotten married in the age of no-fault divorce. Yet I believe they were happy. It never occurred to them to measure their lives together against some glossy ideal.

After her chronic cough became more persistent, the doctors took X rays and found spots in both her lungs. Further inquiries revealed that the cancer had recently metastasized to her brain, though it had not yet gotten a firm foothold there. They started her on aggressive chemotherapy, and the rest of her body deteriorated along with her tumor cells. There is no need to catalogue the details of this deterioration – you have seen it for yourself, or you will. I have nothing to add to your current or future memories, no light to shed on them, no meaning or hope to extract. Her sickness was a constant whisper in our house, even when it was not being talked about. In the living room at night, you could hear my mother’s murmuring remorse that she’d done nothing to stop my grandmother’s smoking, or her own for that matter, and the hallway walls would carry her cries of helpless rage through my closed bedroom door.

It took me a while to get around to playing Microsurgeon; I was still infatuated with Astrosmash. When I finally did get around to playing it, I was taken aback by its complexity. Power, brains, antibiotics, tumors, lymph ducts, tapeworms; it was a lot to think about all at once. But I kept at it, fueled by morbid, obsessive tendencies, and finally got the hang of the game with patient #23, a relatively easy save compared to some of the others. She began the game with lungs in critical condition, brain in serious condition, and everything else good or fair. I saved her, barely, doing the absolute minimum necessary to get her brain and lungs up to ‘good’ or ‘fair’ while preventing any of the other ‘fair’ systems from falling ill, and made it out through her eye socket just before my power ran out.

The following day, my mother took my grandmother to Presbyterian St. Luke’s Hospital for a checkup, where the doctor told her that the chemo was working. Her cancer had not retreated, but it had not advanced either. My mother seemed hopeful, which lifted my father’s spirits, and mine. Making the connections I could hardly expect anyone else to make, I retreated to the basement for more Microsurgeon, hitting Reset on the Intellivision until it delivered patient #23. As I got better at the game, I was able to bring all of #23’s systems up to good condition, and once a body region was in good shape, it stayed that way and never got bad again. In Microsurgeon, health was forever. Once, when my mother came down to check on me as I sat cross-legged on my orange vinyl cushion, I told her what I was doing.

“I’m killing Grammy’s tumor cells,” I said.

Thinking I was being metaphorical, she kissed me on the head.

I refused to go to summer camp that year. I had work to do. My resolve was such that my parents saw little point in denying me what might be my last summer in my grandmother’s company. One day on the patio of her condo, after swearing her to secrecy, I told my grandmother what I was doing with the game on her behalf, explaining the whole thing to her in my disjointed way. She squeezed me weakly to her side and looked out over Lake Michigan, the wind sending ripples through the top of her terrycloth turban. I think she believed me.

“Thank you,” she said as she lit up a cigarette.
She would occasionally smoke in my presence, having exacted from me a standing promise not to tell anyone. Though I knew this was not a thing for her to be doing, I never asked her to stop; it only made me work harder at Microsurgeon. Even after all systems were good, I continued to blast away at pathogens, paying special attention to lung and brain tumors. I would not leave the body of patient #23 until all traces of disease had been eradicated.

In spite of her stolen cigarette moments, my grandmother’s cancer began to recede. The doctors, my parents, her friends – none of them could conceal their surprise. I had to fake mine. She began to venture out, holding onto my grandfather’s arm as he led her to their usual table at Barnum & Bagel deli. We even took her to a movie, An Officer and a Gentleman, I think it was. It nearly bored me to death, but she didn’t cough once.

Then, a week before school started, the Intellivision broke.

Its bronzed top panels would often get very hot after a few hours’ continuous play, but I ignored the warning signs. Four hours into a Microsurgeon session, some piece of circuitry inside the console apparently melted down, and it would not play a single game. Nearly breathless, I took the machine into the furnace room, opened the toolbox and began to unscrew the bottom to see if I could solve the problem myself. I might have had a chance – I owned a soldering iron and I knew how to use it from the few Heath kit home electronics projects I’d done – but my mother walked in while I was dismantling the machine and made me put it back together again, prey to irrational fears of my electrocution.

The mustached man at Archon TV & Electronics was out of new Intellivisions. He suggested I consider a Colecovision system, the Next Big Thing that had hit stores that summer. Misunderstanding the source of my disproportionate distress, my mother offered to buy me one on the spot, but I was adamant: I needed an Intellivision. I needed this Intellivision. The property or aura in this machine that had yoked my grandmother’s fate to that of patient #23 might be absent from a new one, and I could not risk that. Intellivision might have been verging on obsolescence, but I had to protect what was truly valuable against the encroaching demands of absolute modernity. The Archon salesman shrugged, and told me he’d have to send it back to Mattel Electronics. It turns out Mattel Electronics was on its last legs and therefore probably not a good place to send anything important, but I was unaware of this at the time.

While I waited for Mattel to complete the repairs, my grandmother’s health deteriorated in step with the weather. She stopped going out, and the smell of death blew into her dim bedroom from upwind in time. I do not know how I recognized it, but I did, and with it came the first taste of the helplessness that had seasoned my mother’s life for months. I could not look my grandmother in the eye.

My parents stopped taking me to see her, and got her a full time nurse from Belize. Soon, they got the nurse a bottle of morphine sulfate and an eyedropper. At home, they tried to maintain an air of normality, but slow death took a grinding toll on everyone, my mother especially. Every phone call raised a sickening mixture of dread and relief that she tried to neutralize with Pepto Bismol. When Archon TV & Electronics called to tell me my Intellivision was in, however, neither she nor my father was home.

I put on my gym shoes and ran to Archon myself along the Edens expressway. It was a mile away, nearly enough to render a chubby, sedentary eleven-year-old unconscious, but I made it, paid the man most of the allowance money I’d saved over the past few months, and trudged back home with the Intellivision under my arm.

I was very thirsty, but I went straight to the basement without water and summoned up patient #23. I killed every wrong thing in that body, every tumor cell, every pernicious virus, every spark of the malicious world, I played and played without regard for score or status, and maybe it was a glitch in the programming or maybe it was something else, but the game lasted far longer than it should have. My power readout stopped declining, and the tumors stopped appearing all together. The game gave up.

Dizzy from thirst, brow salty with dried sweat, I stumbled upstairs with the Microsurgeon cartridge in hand to find my mother and father entering from the garage with my grandfather. Grammy was dead. When they told me, I fainted.

After I came to, drank some water and assured them I was okay, they took me to see my grandmother one last time. She was just a thing now, an object that could no longer pretend to be otherwise because it could no longer tell itself otherwise. Although I had to work up my courage to touch her hand, it was cool to the touch, not at all unpleasant. As her body dropped to room temperature, and my mother cried, and my heavily sedated grandfather slumped listlessly in a chair, I remember exactly what went through my mind. There were three things, in this order:

1) When I was six or seven, back before my fascination with the mysteries of the natural world was bludgeoned to death by a 7th grade science teacher, even before video games, I would often sit for hours gazing into books on dinosaurs and prehistoric mammals, pouring over their lush painterly reenactments of primeval drama, thinking about my own death. Not what would happen to me after I died – I thought about what would happen to everything else. For the first time in years, I revisited the post-Adam scenario.

The situation was thus:

I was the linchpin in the machine of forward-moving time, the only thing that kept it together and propelled it through a fierce storm of regression. When I finally drew my last breath, the storm would sweep time up in its back-blowing gusts, causing fern-heavy rainforests to explode through the lawns and concrete and asphalt, toppling the homes and shops and even the skyscrapers downtown. Saber-toothed tigers would come to prowl through those forests, nostrils flaring after a whiff of mastodon blood, and there would be no defense against them. Everything would keep going backward, through the triceratops and anklyosaurus to the trilobite and beyond. There was a gap in my knowledge of a few billion years between the illustrated dinosaur book and the illustrated astronomy book, but I knew where it would all end up: in a featureless freezing vacuum punctuated by swirling masses of super-heated gases. These were the changes that my death would precipitate. I shared this information with no one.

2) While thinking about the things I’d known from childhood, my thoughts moved naturally to my secret knowledge of God’s true appearance. From the age of three or four, I had known he was not the conventional white-bearded Ineffable, or the burning bush they told us about in Sunday school at Temple Solel, or the guy nailed to the cross downtown at the Art Institute, though I found those depictions of the crucifixion entertaining.

No, God looked exactly like George Reeves, the barrel-chested, beer-gutted, ill-starred star of the 1950s Superman TV series, wearing the chunky black glasses of his Clark Kent incarnation. He wore a green and yellow court jester’s costume, the kind with little bells on the ends of its three-pointed hat, and rode a donkey so small that God had to hunch over and lift his legs to rest on its mane so they wouldn’t drag along the ground. The poor donkey was a third of his size. It was one small donkey. Though I no longer believe in God per se, I still know this image carries some deeper truth.

3) I thought about the Microsurgeon cartridge in my pocket. I knew its effect had been real. I still know it. For no good reason I could ever fathom, it had become a fulcrum point between opposing sides of the screen where leverage could be exerted from one side to the other. If the Intellivision had been fixed sooner – a week, a day, an hour – I could have saved her.
©D.B. Weiss, 2003

Lucky Wander Boy

Những điều cần nhớ khi chơi cá độ bóng đá

Bóng đá cá cược với tổng hợp những kĩ năng đặt cược và cá độ đẳng cấp!

Cá độ được biết đến không đơn thuần chỉ là trò đỏ đen may rủi thông thường, mà còn những trải nghiệm tuyệt vời đối với người yêu thích bóng đá. Nếu là một tay cá độ chuyên nghiệp, hẳn bạn đã lưu lại cho mình không ít kinh nghiệm. Trong phạm vi bài viết này, cũng xin được được đưa ra một tóm tắt ngắn về bóng đá cá cược với tổng hợp những kĩ năng đặt cược và cá độ đẳng cấp.

Trò cá độ về bản chất là một trò chơi trí tuệ, đồng thời lại là một loại đầu tư có lợi, mà ở đó loại trừ sự may mắn, sự thành bại của các người chơi thường phải căn cứ vào thực lực và các kĩ năng. Thực tế, khả năng chiến thắng thường phải dựa trên kinh nghiệm thực tế của người chơi nên cũng không có gì gọi là lớn lao nếu bạn chịu khó để ý 1 chút.

Tổng hợp một số mẹo quan trọng khi chơi bóng đá cá cược

Điều đầu tiên, học cách phân tích trận đấu một cách khoa học. Trước khi đặt cược, người chơi cần theo dõi sát sao các thông tin về phong độ thi đấu của các đội trong các trận gần nhất, chú ý yếu tố sân nhà, đội hình ra sân tương quan lực lượng,… từ đó tính toán xác suất thắng thua giữa 2 đội. Tuy nhiên, trước hết bạn nên xác thực những thông tin này rồi mới đưa ra lựa chọn cược của mình.

Thứ hai, cũng không kém phần quan trọng, sau mỗi trận đấu, mỗi lần cá cược, người chơi cần tiến hành thống kê lâu dài và cẩn thận ở một số nhà cái uy tín, tiến hành so sánh giữa tỉ lệ cược trước trận đấu và các tỷ lệ kèo độ bóng đá cá cược trước đây của mỗi trận đấu, phân tích xác suất của kết quả trận đấu để chọn lựa.

Thứ ba, người chơi cao thủ bao giờ cũng biết làm chủ bản thân. Một khi đã quyết định đặt cược thì phải quyết theo đuổi nhận định của mình, tránh trường hơp bị dụ kèo để rồi thất bại. Khi không gặp may, hãy dừng lại. Có lẽ rất khó để bắt 1 người bỏ cuộc khi anh ta đang thua liên tiếp, thực ra ai thua thì cũng muốn gỡ, nhưng trong cá độ thắng thì không mấy khi thắng lớn còn thua thì thường thua rất đau.

Cá độ trực tuyến tại nhà cái uy tín cho tỉ lệ cược chất lượng, hiệu quả

Hiện nay thì trường cá độ trực tuyến đã và đang phát triển mạnh mẽ, trong sô nhiều nhà cái bóng đá cá cược đã uy tín nhất hiện nay trong lĩnh vực cá độ, Kubet tự hào là địa chỉ tin cậy hàng đầu hiện nay về cung cấp các loại kèo cược cá độ thể thao. Tại Kubet, người chơi sẽ được cập nhật liên tục các thông tin bổ ích về các trận đấu với đa dạng các loại kèo cược hấp dẫn.

Tóm lại, khi chơi cá độ nói chung người chơi cần tìm hiểu kĩ và lựa chọn nhà cái bóng đá cá cược tin cậy, đồng thời cũng cần chú trọng tích lũy kinh nghiệm riêng cho mình. Nếu chỉ biết học của người khác thì việc áp dụng đó chỉ có tính sách vở, do vậy, hãy không ngừng sáng tạo, học hỏi để có được chiến thắng tuyệt vời nhất.